Để em lại được là chính mình của những ngày chưa yêu anh…
Tại sao ngày ấy, anh bắt em hứa là sẽ không được khóc khi không còn anh bên cạnh? Trong anh, em mạnh mẽ đến mức không thể khóc vì bất cứ chuyện gì, hay vì anh nghĩ tình yêu của em không đủ lớn để làm trào tuôn dù chỉ một dòng lệ, nếu em mất đi người em yêu?
Chỉ cần trả lại cho em chính em thôi, để em lại được là chính mình của những ngày chưa yêu anh. Để em không khi nào giật mình nhận ra em đang ngoài phố lúc nửa đêm, trên những con đường mình từng đi qua. Để không khi nào, em đứng chết lặng giữa ngã tư đang đèn xanh, chỉ vì nhìn thấy bóng ai đó giống anh. Để không khi nào, em còn líu lo kể với con bạn thân về những gì anh đã dạy em như ngày mình còn là của nhau. Đến khi nó nhìn em lặng lẽ và nắm tay em thật chặt, mới biết rằng em vẫn còn đang mơ! Nhận một cái ôm từ một người không phải anh. Nhắm mắt, và nhớ rằng đã hứa với anh, không khóc.
Ảnh minh họa
Không anh, em còn lại một mình. Một mình lang thang những ngày Hà Nội nhiều gió. Một mình về ngoại thành lặng lẽ trên những cánh đồng. Một mình đi ăn những quán ăn ven đường mình vẫn thích. Trước khi yêu anh, em không hề cảm thấy cô đơn, nhưng đến giờ, em biết cô đơn đủ dáng hình.
Không còn anh quàng vai em giữa rạp chiếu phim đông đúc và xa lạ, em ngồi một mình, xem bộ phim hai đứa mình yêu thích bằng đôi mắt vô hồn. Cho đến khi có người lay nhẹ vai em, và đưa cho em một mảnh khăn giấy. Ngày có anh, đi xem phim tình cảm, lúc nào anh cũng mang theo khăn giấy để lau nước mắt cho em. Tại sao bây giờ em phải nhận điều đó từ một người xa lạ?
Không anh, em ngơ ngẩn góp nhặt từng kỉ niệm cứ ngỡ rằng chỉ là hạnh phúc. Ai biết một ngày chia ly, những kỉ niệm là thương đau không gì hàn gắn.
Không anh, là những chiều em lang thang trong công viên, nhìn người ta bên nhau và thấy tim mình quặn thắt. Công viên, rõ ràng là không dành cho những kẻ cô đơn.
Ảnh minh họa
Người ta cứ mải miết đi qua. Không anh, một mình em đứng lại. Không thấy gì ở phía trước để có thểbước tiếp nên em ngoảnh lại quá khứ. Bởi vì quá khứ có anh. Còn tương lai, sẽ thiếu vắng anh.
Hình như em đã quá yếu mềm, để lòng mình như mảnh đất trống sau cơn mưa. Còn anh như chuyến xe ngang qua, đã mang theo bao nhiêu lớp đất mềm dính còn để lại cả những lằn rãnh sâu hoắm chẳng dễ lành. Có những vết thương trên đất, dù được cỏ dại lấp đầy cũng chẳng thể nguôi ngoai.