.

Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ?

Vì em sợ... sẽ làm phiền đến cuộc sống của anh, sợ sẽ khơi lại trong anh những buồn phiền ngày cũ, sợ quá khứ sẽ lại thổn thức trong tim…
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ


Đã mấy ngày trôi qua, lúc nào em cũng giữ chiếc điện thoại bên mình. Em không đợi tiếng tít tít tin nhắn, cũng không đợi một cuộc điện thoại nào hết. Em chăm chú vào màn hình quen thuộc, mải miết bấm bấm những kí tự. 5 phút. Rồi 20 phút. Vẫn là bốn tiếng ngắn gọn: “Anh có khỏe không?” nghe sao nhạt nhẽo mà đau lòng.
Mình chia tay nhau rồi đấy anh nhỉ? Em có thể nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh nói lời yêu em, cầm tay em và trao em nụ hôn đầu... nhưng không thể nhớ đâu là ngày kết thúc. Sẽ rất đau đớn nếu đếm được mình đã xa cách nhau bao lâu khi tình yêu em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn nơi đây, trong veo và ấm áp tựa ngày hôm qua anh còn cõng em dạo trên con đường nhỏ.
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ
Em rất muốn gửi đi một tin nhắn rồi lại băn khoăn đủ điều (Ảnh minh họa)
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ? Sợ sẽ làm phiền đến cuộc sống của anh. Sợ anh sẽ cau mày vì một tin nhắn hoàn toàn không được chào đón. Sợ “ai đó” vô tình đọc được sẽ tra hỏi anh về một quá khứ đã ở xa lắc xa lơ.
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ? Sợ sẽ khơi lại trong anh những buồn phiền ngày cũ. Sợ sẽ khiến chút kí ức đẹp đẽ về em còn sót lại sẽ tan biến như bong bóng xà phòng. Đã có quá nhiều giận dỗi, quá nhiều nước mắt, quá nhiều hiểu lầm. Liệu rằng anh còn muốn nhớ về em?
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ? Sợ rằng tin nhắn reply sẽ là vỏn vẹn mấy chữ hờ hững: “Anh khỏe. Em thế nào?” như mối quan hệ đã bị lãng quên trong một góc hẻm của trái tim. Hoặc tệ hơn nữa là sự im lặng đến cay đắng. Giống như em đã chẳng còn là gì, cho dù là một vệt kí ức mỏng như khói trong tâm trí anh.
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ? Sợ quá khứ sẽ lại thổn thức trong tim em. Sợ em sẽ nhớ, nhớ quay quắt những tháng ngày bên nhau. Sợ chút bình yên em và chiếc vỏ bọc an toàn em tự tạo cho mình những ngày qua sẽ vội vàng sụp đổ. Giữa nhớ và quên vốn là một ranh giới mong manh lắm. Tưởng đã quên mà vẫn nhớ. Chỉ cần một hình bóng, một cái tên vô tình xuất hiện có thể gợi nhắc cả một khoảng trời yêu thương.
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ
Em sợ sẽ quay quắt nhớ những tháng ngày bên nhau (Ảnh minh họa)
Em có nên nhắn tin cho anh không nhỉ? Sợ sau những tin nhắn em sẽ phải đối mặt với sự thật trần trụi – cái sự thật em đã nỗ lực gạt phăng khỏi đầu: Mình chia tay nhau thật rồi. Sẽ buồn lắm đấy khi nỗi đau quá khứ lại ùa về, không chỉ rõ ràng, hiển nhiên mà còn xoáy sâu vào tim em một nỗi đau rất mới: Chúng ta đã là hai kẻ xa lạ. Chúng ta, thậm chí còn không thể là hai người bạn để chào nhau, để hỏi han, để thoải mái vô tư trò chuyện. Nghĩa là chút hi vọng nhỏ nhoi em đã từng nhem nhóm cho riêng mình đã nguội tắt như ngọn nến trước gió đông.
Và như thế, em không đủ dũng cảm để gửi đi một tin nhắn đến anh. Và như thế, em đã nhớ anh quay cuồng nhưng mọi nỗi nhớ sẽ chỉ giữ lại trong tim em mà thôi. Và như thế, em sẽ phải tập sống cuộc sống không có anh. Và như thế, em phải đi giữa cuộc đời một cách bình thản, để không gợi bất kỳ một nỗi đau nào, cho anh hay cho em.
Nhưng anh này, em vẫn muốn hỏi anh một điều thôi? Khi nhớ anh, em biết làm gì đây? Em có thể nhắn cho anh một dòng tin, chỉ để hỏi một điều thật nhạt nhẽo: “Anh này, anh có khỏe không?”.

Tin mới cập nhật

Blogger Gadgets