.

Có chồng nhưng vẫn "quan hệ" với người cũ

Tình yêu một thời như sống lại. Và tôi nhận ra rằng, tôi vẫn còn yêu anh ấy. Tôi không ngần ngại mỗi khi nói dối chồng, như ra ngoài bàn bạc công việc với khách hàng về muộn, không ăn cơm tối ở nhà. Anh tin tưởng tôi tuyệt đối và không bao giờ nghi ngờ.
(ảnh minh họa)
Lại một ngày dài trôi qua. Một mình trên con đường cũ với những kỷ niệm trước kia, tôi nhớ anh và con rất nhiều. Đứng trước căn nhà đã từng là tổ ấm, tôi muốn vào để được làm vai trò của một người vợ, người mẹ như trước, nhưng tất cả đã quá muộn màng. Giá như thời gian quay trở lại, có thể tôi đã không sai, vẫn giữ được anh và mái ấm gia đình hạnh phúc.

Anh làm ở một công ty xây dựng và mở cho tôi một cửa hàng vật liệu lớn tại nhà, do nơi đây là địa điểm rất thuận lợi và tôi có khả năng buôn bán. Nhờ sự chịu khó của anh và sự kinh doanh phát triển của tôi, kinh tế gia đình ngày càng có điều kiện, vượt qua mọi khó khăn ban đầu. Tôi lại sinh cho anh đứa con gái kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Anh yêu vợ con rất nhiều, không bao giờ đi làm về muộn hay cờ bạc, rượu chè. Ai nhìn vào cũng tấm tắc khen ngợi đôi vợ chồng trẻ giỏi giang, sống hòa thuận yêu thương nhau. Dường như đến đây hạnh phúc đã vẹn toàn. Nhưng chính tôi là người đã phá hoại sự yên ấm của mái nhà hai người đã dày công gây dựng.

Hôm ấy, trong những vị khách đến mua hàng, có một người đặc biệt: người yêu cũ của tôi. Tưởng rằng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, vậy mà sau vài năm đi xa quê hương lập nghiệp, anh ấy trở về với vợ và con trai, họ sẽ làm nhà và sinh sống ở đây lâu dài. Thật tình cờ khi cửa hàng vật liệu anh ấy chọn lại là của tôi. Bốn mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay buồn. Cả hai nói chuyện thật lâu, ôn lại những kỷ niệm đã qua, tâm sự về cuộc sống hiện tại và không khỏi tiếc nuối khi bây giờ mỗi người một ngả.

Ra về, anh ấy xin tôi số điện thoại để tiện trao đổi việc buôn bán sau này. Có lẽ mọi chuyện nên dừng ở giới hạn ấy. Nhưng không chỉ vậy, anh ấy liên tục liên lạc, ban đầu chỉ gọi tôi chở cho vài chuyến xi măng, hay mấy vạn gạch, sau đó là những lời lẽ có cánh gợi lại những chuyện tình cảm đã có trước kia. Tình yêu một thời như sống lại, và tôi nhận ra rằng, tôi vẫn còn yêu anh ấy. Tôi không ngần ngại mỗi khi nói dối chồng, như ra ngoài bàn bạc công việc với khách hàng về muộn, không ăn cơm tối ở nhà. Anh tin tưởng tôi tuyệt đối và không bao giờ nghi ngờ. Nấu cơm, dạy con học, dọn dẹp nhà cửa giúp vợ… Anh làm tất cả mọi việc khi tôi đi vắng. Có lẽ bởi vậy mà tôi càng vô tư chạy theo giấc mộng viển vông của mình. Tôi không vứt bỏ gia đình, nhưng vẫn muốn tìm cảm giác mới lạ trong những điều xưa cũ.

Thế rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Ở nơi thị trấn nhỏ đi đâu cũng thấy người quen thì làm sao có thể che giấu những việc làm khuất tất? Tin đồn tôi là kẻ ngoại tình đến tai anh. Tôi không bao giờ quên được ngày hôm ấy. Anh về nhà với vẻ mặt đầy sự giận dữ, ném cái cặp xuống ghế và lập tức chửi mắng, trách móc tôi. Anh giật lấy điện thoại của tôi và đọc được tin nhắn vừa đến chưa kịp xóa. Anh không cần nghe một lời giải thích, và tôi chỉ biết lặng im không thể chối cãi cho sự thật phũ phàng đang diễn ra. Tôi không ngờ rằng người chồng hiền lành, tốt tính khi ghen tuông lại hung dữ đến vậy. Không ngày nào anh không chửi bới, lăng mạ và đánh đập tôi. Anh dùng những từ ngữ mà có lẽ không ai dùng cho con người, nhất là người vợ đầu gối má kề với mình. Đó cũng là do tôi đã sai, phản bội lòng tin yêu tuyệt đối của anh. Mặc cho tôi cầu xin hàng nghìn, hàng vạn lần, anh vẫn không thể tha thứ, để mặc tôi chịu nỗi đau đớn về thể xác và nhục nhã về tinh thần.

Vợ người yêu cũ của tôi cũng nhanh chóng biết chuyện sau đó. Chị ấy không đánh ghen, mà chỉ cảnh báo tôi một điều: đừng phá hoại gia đình người khác và cũng đừng đánh mất chính hạnh phúc của mình, nếu không tất cả sẽ phải chịu hậu quả. Chính sự điềm tĩnh, chững chạc của chị ấy khiến tôi vừa nể, vừa sợ. Chị thay sim điện thoại của chồng, không cho phép liên lạc với tôi. Thời gian sau, anh ấy tìm đến tôi lần cuối, nói rằng hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra để trở về với gia đình. Biết tôi bị chồng giày vò, hành hạ, anh ấy xin lỗi rất nhiều, mong tôi sớm được bình an. Từ đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Anh ấy sợ mất đi vợ con, cũng giống tôi sợ mất đi sự yên ấm của gia đình mình. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, dù sự việc đã kết thúc từ lâu, chồng tôi không bao giờ bỏ qua đơn giản như vậy. Ngày nào tôi cũng phải sống trong sự sợ hãi, đớn đau. Dù cho gia đình hết sức khuyên can, anh vẫn giữ nguyên thái độ khinh miệt, coi thường và hành hạ thân xác tôi.

Thời gian trôi qua, tôi không thể chịu đựng được khi anh đã biến thành con người hoàn toàn khác, không còn một chút tình cảm, cư xử với vợ như một nô lệ trong nhà. Một li tôi sai dẫn đến hậu quả cả chặng đường đời, có hối hận cũng không còn kịp nữa. Vậy là gạt nước mắt, tôi đặt bút viết tờ đơn xin ly hôn, giải thoát cho anh và cho chính cuộc đời mình. Anh ký vào đơn không ngần ngại và giành quyền nuôi con, lý do đưa ra là một người mẹ như tôi không đủ tư cách nuôi dạy con thành người. Tôi dứt áo ra đi khỏi ngôi nhà đã từng là tổ ấm với bao tháng ngày hạnh phúc. Giờ phút này mọi chuyện đã quá muộn, tôi ước anh níu kéo và tha thứ cho tôi để con có mẹ, nhưng anh không một lần muốn cho tôi làm lại từ đầu. Tất cả đã chấm dứt thật sự, đâu còn một gia đình ấm êm với ước mơ trọn đời hạnh phúc?

Một buổi chiều tà, tình cờ tôi đi ngang qua ngôi nhà mới của người yêu cũ. Một căn nhà đẹp đẽ khang trang, hai bố con cười đùa ngoài sân, trong kia là người vợ tần tảo đang dọn mâm cơm ấm cúng. Khung cảnh thật êm đềm và yên ấm. Dường như giữa vợ chồng họ chưa hề có sự ngoại tình… Người ta nói không sai, gia đình họ vẫn đang hạnh phúc. Có lẽ hạnh phúc ấy sẽ lâu bền, vì có một người vợ quyết đoán, vị tha, thương chồng con và một người chồng biết trân trọng gia đình, quay về đúng lúc.

Giờ tôi mới hiểu ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng là có được người khác chấp nhận làm lại hay không. Ước gì chỉ một lần chồng cũng tha thứ cho tôi, có lẽ bây giờ gia đình đã không tan vỡ. Trong khi người ta vẫn ấm êm, con gái tôi phải chịu nỗi đau bố mẹ li tán. Nước mắt bỗng tràn mi mặn đắng trên môi. Tôi đã sai khi lừa dối anh, phải chăng anh cũng sai khi cái tôi quá lớn và ghen tuông thái quá làm mất đi hạnh phúc? Tôi không đủ tư cách nuôi con, vậy sống với tính cách của anh, liệu nó có thành người? Tôi biết lỗi lầm của mình rất lớn, nhưng giá như anh coi trọng gia đình và nghĩ đến đứa con đang lớn khôn. Từ giờ đến mai sau, cả tôi và anh sẽ đều phải sống với lương tâm dằn vặt. Cầu mong anh một lần đọc được bài viết này và thay đổi. Cầu mong ông trời thấu hiểu lòng tôi, cho tôi một lần làm lại, một lần được trở về những tháng ngày trước kia, lại được hạnh phúc bên chồng và con, không bao giờ tìm những niềm vui không chính đáng.

Tin mới cập nhật

Blogger Gadgets