Vị đạo diễn nổi tiếng đánh đá Lê Hoàng nói về việc đại gia bỏ tiền để "mua" chân dài, hoa hậu một đêm
Vừa qua, bà con cả nước xôn xao vì vụ mấy cô hoa hậu, người mẫu đi
khách. Có hai lý do để họ bàn tán, một là tại sao xinh đẹp thế, nổi
tiếng thế mà phải làm chuyện này, hai là giá cao quá nhỉ, kẻ ít thì một
ngàn, kẻ nhiều thì đâu tới 8.000 USD một chuyến.
Thực chất đại gia có bỏ 8.000 USD để ngủ với những người mẫu, diễn viên
đó hay không rất khó kiểm chứng, nhưng chắc chắn một điều rằng, không có
đại gia nào ngu đến mức bỏ ra 8.000 USD chỉ để làm những việc như thế.
(Người mẫu Dương Yến Ngọc)
Tám ngàn đô là bao nhiêu? Dạ thưa 160 triệu đồng. Hiện nay, sinh viên
tốt nghiệp đại học ra trường may mắn xin được việc làm tối đa khoảng 5
triệu đồng một tháng, thì tám ngàn Đôla coi như 3 năm lương. 3 năm lương
trong một đời người hôm nay quan trọng lắm. Bởi chỉ mấy tháng là biết
bao sản phẩm thay đổi, biết bao bộ phim ra đời và biết bao cuộc thi trên
truyền hình được tổ chức, người ta làm quần quật ba năm mà mình chỉ “A”
một cú thì … bở thật.
Đạo diễn Lê Hoàng
Nhưng người mẫu Dương Yến Ngọc, một cô khá có uy tín trong nghề nghe
việc này đã phát biểu rằng đại gia ngu mới trả giá đấy. Lời khẳng định
đó khiến thiên hạ hoang mang quá. Đại gia làm sao mà ngu nhỉ? Hay nói
khác đi, ngu sao trở thành đại gia được?
Bởi vì đại gia rất hiếm. Không tin bạn cứ thử thò mặt một phút ra đường,
lập tức sẽ gặp xe ôm, sẽ gặp sinh viên, sẽ gặp thợ hồ, chứ có khi đi cả
ngày chả nhìn thấy đại gia.
Do đó, nhiều cô gái đẹp cả đời săn đại gia mà không săn được, hoặc chỉ
toàn vớ phải đại gia rởm. Thế tại sao hiếm? Ai mà không hiểu đại gia
không nuôi được, không trồng được, không chế tạo được. Ví dụ như tôm hùm
thì còn có thể nuôi, nhân sâm có thể cho mọc trên núi còn ti vi chế tạo
là thành, nhưng đại gia thì không thể. Nếu đại gia mà dễ dàng nhiều như
gà công nghiệp thì gia đình nào chắc cũng có hàng tá. Tiếc thay là
tuyệt nhiên không. Chỉ dòng họ nào may mắn lắm, tu từ tám đời mới có một
kẻ làm đại gia để họ thơm lây.
Đại gia cũng không thể đào tạo. Chả có trường đại học nào cấp bằng đại
gia, dù có cấp được bao nhiêu bằng tiến sĩ đi chăng nữa. Thiếu gì những
bác học thức đầy mình, tiếng tăm lừng lẫy mà nghèo khổ, gọi là tiểu gia
còn chưa đáng nói gì tới đại.
Nói cách khác, đại gia cũng như Tôn Đại Thánh trong truyện Tây Du Kí,
phải tu luyện mấy ngàn năm và phải do trời đất tích tụ chứ không hề tự
nhiên mà có.
Cuối cùng, đại gia có bao nhiêu tiền? Vấn đề này luôn luôn tranh cãi.
Trong một nhà trọ sinh viên, khi tất cả ăn đĩa cơm hai chục ngàn mà có
chú ăn tới ba chục, bạn bè phong cho chức đại gia. Với bác xe ôm, ai đi
xe tay ga đều xứng đáng đại gia còn với anh bán kẹo kéo, cứ ngồi xe hơi
thì chắc chắn là đại gia rồi. Còn với cô gái quê, có khi chỉ là một ông
Đài Loan cũng được tin là đại gia nốt.
Nhưng với những người có tiêu chuẩn cao, có nhân quan sâu rộng kiểu như
mấy cô người mẫu và hoa hậu, thì đại gia phải là loại có năm bẩy căn
nhà, ba bốn xe hơi chưa kể nhiều thứ linh tinh khác. Nghĩa là tài sản
phải lên tới vài trăm hoặc vài ngàn tỷ chứ không vớ vẩn được.
Ví dụ như bạn có 100 tỷ và bỏ ngân hàng, lãi suất 12% năm như hiện nay
thì mỗi tháng cũng lãi khoảng 1 tỷ. Một tháng có ba mươi ngày, thì mỗi
ngày như vậy cũng được tiêu xài hơn 30 triệu. Như thế, đi gặp một cô hoa
hậu giá 160 triệu chỉ có có 5 ngày … tiền cơm!
Thế thì nên đi quá đi chứ! Có gì mà khó, có gì mà ngu! Nhưng khi đại gia
gặp phải hoa hậu rởm hoặc người mẫu rởm, mà khốn nỗi, thứ rởm ấy lúc
này đầy, nếu không nói rằng chiếm đa số, như thế thì cô Yến Ngọc vẫn
đúng, đại gia ngu thật!
Theo Duyên Dáng Việt Nam