Bạn bè trách em bởi chẳng lúc nào gọi điện là em nghe máy. Phần lớn những tin nhắn sẽ được em trả lời sau đó một vài tiếng. Anh cũng từng càu nhàu vì gọi cho em không bao giờ được. Vì điện thoại em lúc nào cũng ở chế độ im lặng. Không rung. Không chuông. Em sợ cảm giác chờ đợi gần như từng phút tiếng chuông tin nhắn hay cuộc gọi từ anh. Để rồi sau rất lâu rất lâu, em cầm chiếc điện thoại và gần như bật khóc khi trong suốt mấy tiếng vừa qua, nó chưa từng được sáng đèn.
Em không biết, tại anh vô tâm chẳng thèm nghĩ đến em đang làm gì, đi cùng ai, buồn hay vui. Hay tại em suốt ngày chìm trong những mong muốn hão huyền. Muốn được yêu thương, dỗ dành. Muốn được anh gọi điện tỉ tê nhung nhớ. Vậy mà anh sẽ chỉ nhớ đến em một lần trong ngày trước khi đi ngủ với vài tin nhắn qua qua và chúc ngủ ngon thường lệ. Em đã khóc. Em đã muốn hét lên: “Này anh kia. Sao anh hờ hững?”
Ảnh minh họa
Em luôn tự hỏi em ở đâu trong những bận rộn của anh? Có phải em quá nhỏ bé đến mức anh không thể nhìn thấy? Có phải em quá mờ nhạt khiến anh không thể để tâm? Có phải cuộc sống này hối hả quá, quá nhiều vội vã cuốn anh xa dần em? Hay tình yêu chúng ta đã trở nên nhạt nhòa và anh không còn muốn níu giữ? Hay em đã yêu anh quá nhiều mà tình yêu của anh cho em chỉ nửa vời đến thế?
Chiều mưa. Em ngồi trên ban công nghĩ ngợi vẩn vơ. Em cứ nhìn chăm chăm vào màn mưa và hát những câu nhạc buồn tênh. Anh sẽ chẳng đến đâu mà. Anh sẽ chẳng thèm sốt sắng hỏi han nếu biết em đang buồn muốn khóc. Nghĩ đến đó thôi em bỗng khóc tu tu. Cứ thế, mắt em hoe đỏ. Bao nhiêu là hờn dỗi, bao nhiêu là tủi thân, anh có biết không?
Ảnh minh họa
Anh! Em vẫn luôn chờ anh thay đổi. Rằng anh sẽ yêu em dịu dàng, sẽ yêu em nồng nàn như những gì em mong đợi. Từng ngày trôi qua. Em biết em sẽ chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn tình yêu này tuột khỏi tay. Sẽ có một ngày em trở nên vô hình trong cuộc sống của anh. Sẽ có một ngày ta đi qua nhau như hai người xa lạ.
Anh! Chỉ xin lần này thôi cho em được khóc. Khóc thật to như một kẻ ngốc. Khóc thật to vì em nhận ra em yêu anh rất nhiều. Khóc thật to vì em không còn đủ sức giữ chặt yêu thương trong tay. Khóc thật to vì em mệt mỏi lắm rồi. Khóc thật to vì em sẽ không còn chờ đợi nữa. Khóc thật to, thật to vì một ngày nào đó em sẽ phải quên anh.
Anh hãy cứ bận rộn như thế nhé. Cứ để mặc em khóc một mình trong mưa...
Theo Tiin Lyly Phương/Đất Việt