.

Máy bay giấy

...truyện ngắn...


http://sao24honline.blogspot.com/search/label/truyen-viet-nam

Nam vẽ một vòng tròn màu biếc trên trang giấy trắng tinh. Màu hy vọng

Nam vẽ một vòng tròn khác, màu đỏ, màu chiến thắng trên chính trang giấy ấy. Chổ giao nhau giữa hai vòng tròn, tím thẫm.
Anh vẽ tiếp những vòng tròn, to có, nhỏ có. Chúng lẩn quẩn, đều đặn như cuộc sống của anh.
Màu khác. Và nhiều màu khác.

Nơi giao nhau của những nét cọ, càng lúc càng sẫm màu. Càng lúc càng tối.
Bức tranh, là những mảng màu đan vào nhau, như chính tâm hồn anh.

Đủ màu đủ sắc, xô bồ và rối rắm.
Ngay lúc này, anh thấy tuyệt vọng biết bao. Chỉ vì, Nam là một họa sĩ bị mất đi cảm hứng.
Nam lại thở dài. Cảm hứng ơi, mi ở đâu?

Anh gỡ trang giấy khỏi khung vẽ, đặt nó phẳng phiu lên bàn. Anh chỉ muốn xé toạc, ngấu nghiến mảnh giấy trong bàn tay của mình, như vò nát những mảnh u buồn trong tâm hồn anh.
Nhưng đôi tay anh không làm thế…
Anh từ từ gấp nó thành chiếc máy bay giấy. Từng đường gấp, anh tỉ mỉ như muốn dồn hết sầu não vào đó. Rồi Nam viết hai chữ “muộn phiền” lên cánh máy bay. Chữ nổi rõ trên nền giấy trắng, lấp ló những dấu vết của đường cọ.
Nam phóng máy bay đi. Phóng đi những muộn phiền…
Chiếc máy bay chao trong gió, đáp xuống ban công nhà đối diện.
Nơi có một cô gái… cô ngồi đó tự khi nào…
Chiếc máy bay nằm yên trên bàn giấy, trước mặt cô...
Cô ngẩng lên nhìn anh, chàng trai ở phía ban công bên này.
Nam giật mình, đôi mắt đó, buồn quá, buồn đến vô chừng…
Anh nói to với cô gái ngồi cách mình 2m, khoảng cách của 2 chiếc ban công, khoảng cách của 2 ngôi nhà.
- Xin lỗi, mình không cố ý, mình chỉ phóng chiếc máy bay một cách bâng quơ, mình không thấy bạn ngồi ở đấy. Xin lỗi nhé.
Cô gái nhìn Nam, Ánh mắt xoáy vào anh. Ánh nhìn sâu miên man. Rồi cô cuối xuống nhìn chiếc máy bay. Cô viết gì đấy rồi phóng chiếc máy bay về phía Nam.
Nam nhặt lấy chiếc máy bay, đọc dòng chữ mà cô gái vừa ghi lên đó.
“Muộn phiền? Vì điều gì?”
Nam nhìn cô gái. Cô gái nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau.
Anh lấy bút, và viết
- Tôi đang tuyệt vọng. Mất cảm hứng
Cô gái đọc được, cô gỡ hình hài máy bay ra khỏi tờ giấy. Nó lại là trang A4 vô dụng, với những vòng tròn kì dị.
Cô vuốt phẳng phiu tờ giấy, gấp nó và cất vào một chiếc hộp nhỏ. Cô muốn giử, một nỗi tuyệt vọng sao?
Cô lại lấy một trang giấy, giấy vở học sinh, gấp một chiếc máy bay khác và phóng về phía Nam. Nam dõi theo từng cử chỉ của cô, khác lạ.
- “Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng. Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng. Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh. Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ. Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm”
- Nhạc Trịnh sao?
- Phải, nhạc Trịnh. Mất cảm hứng, mất niềm tin, mất hy vọng, anh sẽ chẳng còn gì đâu…
………

Những cánh máy bay cứ bay qua lại giữa ban công hai nhà. Cuộc trò chuyện giữa chàng trai bên này và cô gái bên kia cứ tiếp tục theo lối chat cổ điển. Họ vẫn nhìn thấy nhau, vẫn mỉm cười với nhau, vẫn vẫy tay với nhau. Nhưng tuyệt nhiên, họ không dùng một âm thanh gì để trò chuyện. Họ chỉ viết, trên những cánh máy bay… Những cánh máy bay mà Hạnh An nhận được, tức là những cái Nam phóng đúng mục tiêu, không bị chệch đi, Hạnh An đều giử lại trong một gỗ.
Nam luôn thắc mắc về hành động đó. Và cô gái này, trong cô luôn toát lên một điều gì bí ẩn lắm với Nam. Và, anh luôn tự hỏi: “cô gái mắt buồn, cô có buồn không?”
- Giới thiệu sơ lược về nhau đi em. Anh là Nam, 22 tuổi, một họa sĩ đang trong tình trạng mất cảm hứng trầm trọng. Đang trên con đường đi tìm tác phẩm để đời của mình
- Em là Hạnh An, 19 tuổi, một cô bé bình thường quá mức bình thường. Em đã đi qua cái thời của sự tuyệt vọng. Tuyệt vọng quen với em như một người bạn. Và em thì đang viết dở tâm nguyện của mình.
- Sao lại quen như một người bạn hả em?

Cuộc trò chuyện của họ phải gián đoạn ở đấy bởi một cơn mưa rào nhỏ. Vì mưa, những cánh máy bay không thể bay qua khoảng không 2m để gửi giúp chủ nhân của nó những tiếng nói.
Nam nôn nóng nhìn những hạt mưa tí tách bên hiên, gọi sang bên kia, nơi cách đó chỉ 2m:
- Mưa rồi, em có thích mưa không cô bé?
Hạnh An ngước nhìn Nam, vẫn là đôi mắt buồn. Khẽ lắc đầu. Rồi cô lại cúi xuống quyển sổ tay, tiếp tục viết.
Nam giật mình, chợt thấy khoảnh khắc này sao mà đẹp quá. Hạnh An trong chiếc váy trắng, cắm cúi bên từng trang giấy. Niềm mơ ước của em.
Nam lấy cọ vẽ, anh muốn ghi lại khoảnh khắc này biết bao.
Nhưng, sao mà khó thế…
Nam không thể vẽ được cái thần của Hạnh An ẩn trong vẻ ngoài dịu dàng và bình lặng đó. Phải chăng, cô gái bí ẩn này có điều gì đó rất đặc biệt.

Cơn mưa tạnh, một chiếc máy bay gấp bằng giấy vở học trò bay sang ban công phía bên này.
- Anh đang vẽ à, vẽ về gì vậy anh?
- Vẽ một niềm cảm hứng chợt đến em à. Những cảm hứng rất khó nắm bắt được. Nhưng anh vẫn vẽ, vì biết đâu, có một ngày tìm thấy. Nhưng mà, em đã bao giờ mất cảm hứng, hay mất niềm tin chưa?
- Rồi, năm em 16 tuổi, và em không bao giờ bị mất lần nữa.
- Cô bé tự tin quá nhỉ.
- Có những điều em luôn biết chắc được.
Nam và Hạnh An chưa bao giờ trò chuyện với nhau bằng tiếng nói. Hay đúng hơn, là Nam chưa bao giờ được nghe giọng của Hạnh An.
- Sao em không bao giờ nói chuyện bình thường với anh.
- Em vẫn đang nói chuyện rất bình thường với anh đây mà.
- Ý anh là dùng lời nói ấy.
- Thì cũng có khác gì nhau đâu. Em chỉ viết trên những cánh máy bay giấy mà thôi. Em cảm thấy, những khi ấy, em có thể vượt qua sức mạnh của tiếng nói, em vẫn nói với một người bạn của mình. Mà em cũng thích dùng cây bút hơn, khi đó em thấy thoải mái, em viết ra những lời đó dễ dàng hơn nói. Và tại sao không, khi em thấy rất thoải mái. Anh không thấy vậy sao?
- Ừ, cũng có. Khi viết, có lẽ là dễ bày tỏ hơn, dễ “triết lý” hơn chăng? Anh chỉ là muốn nghe giọng nói của em.
- Vậy thì anh cứ hãy nghĩ giọng em nhỏ, trầm. Như màu mực em đang dùng này, nét nhỏ, màu trầm.
- Nhìn nét chữ để đoán giọng nói ư? Anh mới nghe lần đầu đấy.
- Anh là họa sĩ mà, nhìn cuộc đời bằng màu sắc đi anh…
Hạnh An có những triết lý rất khó hiểu của mình. Mà dường như cô cũng chẳng cần ai hiểu. Hạnh An cứ thế thôi, cứ là cô bé có ánh mắt buồn, suốt ngày lặng lẽ bên giấy mực để hoàn thành một quyển tiểu thuyết nào đấy. Ước nguyện của cô chăng?
- Nuôi ước mơ văn sĩ sao em?
- Không hẳn là thế. Nhưng quyển tiểu thuyết này là mơ ước của em. Em không thích mình đi qua như một làn gió. Em thích mình là hơi thở hơn. Nhanh, nhưng cần thiết.
- Khó hiểu nhỉ, vậy ước mơ đấy thực hiện tới đâu rồi em?
- Sắp hoàn thành, em sắp được làm một hơi thở. Hoặc, có khi chỉ là một cơn gió ào qua, nhẹ đến nỗi người ta không hay biết…
Nam gần như không biết gì về Hạnh An, điều duy nhất anh chắc chắn, rằng cô luôn ngồi bên góc ban công đối diện anh từ 6h sáng đến 6h tối. Không hề thay đồi, luôn cắm cúi hoàn thành ước mơ của mình, lâu lâu phóng sang bên này cho anh hàng xóm một chiếc máy bay giấy, ghi chú những điều cô cho là thú vị.

Đơn giản vậy thôi đấy, mà sao nhiều lúc tim Nam đập rộn trước người con gái ấy. Cô gái chưa cười bao giờ.
Chẳng lẽ nào… chính là yêu…
Nam ngồi bên này, cách Hạnh An 2m, và vẽ một cô gái.
Cô gái có ánh mắt sâu, và lơ đễnh nhìn vào khoảng không trước mặt.
Nhưng, anh chưa bao giờ hài lòng với những gì mình vẽ được. Trong đôi mắt của cô gái Hạnh An trên trang giấy, chưa bao giờ có đủ độ sâu…
Hay là, anh chưa bao giờ hiểu đủ để vẽ…
Một hôm, Hạnh An dừng bút và gấp một chiếc máy bay cho Nam. Cô hỏi:
- Nếu một ngày anh thích một ai đó, thì anh có dám thay đổi con đường của mình vì người đó không?
- Có, nếu anh thích người đó đủ nhiều.
- Vậy làm sao để biết là có thích đủ nhiều hay không?
- Lắng nghe nhịp đập của con tim.
An nhắm mắt lại, tay siết chặt chiếc máy bay giấy. Cô đang lắng nghe tim mình chăng.
An mở mắt, nhìn Nam, khẽ gật đầu rồi lại lắc. Cô cúi người, viết tiếp những trang giấy còn dang dở…
- Anh sắp đi xa…
- Đi đâu?
- Một nơi nào đó, em ạ. Để tìm cảm hứng, và để tìm một thứ đặc biệt.
- Bao giờ anh đi?
- Ngày mai.
- Không đi không được sao anh? Ở lại đi… có thể ở lại không?
- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì có lẽ không được. Kế hoạch gấp rút.
- Vậy thì chắc không có gì đủ quan trọng để cản bước của anh…
Vậy là, Nam đi. Quyết định rời khỏi thành phố này một thời gian, rời khỏi căn gác xép quen thuộc, rời khỏi cô bé Hạnh An bí ẩn. Nam sẽ lên đường về một miền quê nào đó, có dòng suối, có cánh rừng. Anh sẽ tiếp tục chặng đường đi tùm cảm hứng, cho dù nó có xa xôi, và nó có mệt mỏi đến thế nào. Anh rời đi, để tìm một món quà…
Vậy là, Nam đi. Anh bỏ lại ở thành phố này một đôi mắt rất buồn. Và bỏ lại, một cảm hứng anh không thể khơi dậy trong mình.
Có lẽ sẽ nhớ lắm những chiếc máy bay giấy.

Ngày đầu tiên rời khỏi nơi quen thuộc, tôi rong dài trên những chặng đường xa. Về một nơi nào đó có biển, để đứng trước biển tôi có thể hét to tên mình. Hét to một nỗi nhớ vô hình nào đó.
Tôi gọi tên Hạnh An trước biển. Đó có phải là nhớ không.

Ngày thứ hai, tôi ngắm hoàng hôn buông dài trên biển. Gió biển thổi vào, nghe cái mặn chát của muối. Mà sao hoàng hôn buồn thế nhỉ? Buồn như ánh mắt của Hạnh An. Tôi lại nhớ cô bé rồi.

Ngày thứ ba, tôi rời khỏi biển. tôi đi dọc theo dải đất dài và hẹp, xa xa lấp ló có màu xanh. Dường như, rất khó để rời xa. Xa một nỗi nhớ.

Ngày thứ tư, tôi gấp một chiếc máy bay giấy. Lại viết vào đó hai chữ muộn phiền và phóng đi. Nhưng không có ai nhặt được nó, hay là, chỉ mình Hạnh An nhặt được nỗi muộn phiền của tôi. Em nhặt cả trái tim của tôi, và cất đâu mất rồi.

Ngày thứ năm, tôi lên xe, đi về miền đất của nỗi nhớ mà tôi đã dại dột rời xa… Nhớ lắm…
Tôi giở lại những bức tranh nho nhỏ ghi lại chặng đường của mình. Đó là món quà cho sinh nhật thứ 20 dành cho Hạnh An…Tôi đi thay cho Hạnh An, nhìn và tìm cảm hứng giúp em… Những mảnh cuộc đời xếp gọn trong từng trang giấy…


Nam trở về thành phố quen thuộc, trở về căn gác với chiếc ban công có hướng nhìn vào một chiếc ban công khác.
Anh mang về làn da hơi rám nắng, mang về một chút rắn rỏi, mang về một hơi thở mặn chát mùi biển, và mang về một nỗi nhớ vô hình nào đấy.
Nam bật tung cánh cửa… Ánh mắt chạm phải một chiếc ghế quen thuộc, nhưng Hạnh An không có ở đó.
Anh ngồi vào vị trí quen thuộc và bắt đầu chờ đợi.
Chờ đợi một nỗi nhớ, hay là chờ đợi một tình yêu?
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Vẫn chỉ là đợi.
Nam sốt ruột nhìn căn gác đối diện, hơi lạnh.
Bốn ngày…
Năm ngày…
Lòng Nam như thiêu đốt. Nỗi nhớ của anh, tình yêu của anh, cô đang ở đâu.
Anh vẽ trên trang giấy một trái tim màu hồng nhạt, rồi lại đi những đường cọ nhiều màu sắc đan xen, cắt ngang mảnh giấy. Bức tranh rối rắm như chính tâm trạng của anh vậy.
Một trái tim đang bị che mờ bởi những mảng màu…
Yêu rồi… Yêu thật rồi… An ơi, em ở đâu? Niềm cảm hứng của anh?
Đến ngày thứ sáu, Nam không thể chịu đựng được nữa.
Anh gõ cửa nhà đối diện. Căn nhà ở cách anh 2m mà anh chưa bao giờ dám vượt qua để tới.
- Cháu muốn tìm cô bé hay ngồi ở trên ban công của căn gác xép... – Nam nói nhanh với người phụ nữ, có lẽ là chủ căn nhà.
- Cháu muốn tìm Hạnh An à? – Bà ngạc nhiên, lẫn trong đôi mắt là một cái gì đó, hoảng sợ. – sao cháu lại tìm cô bé ấy?
- Cháu là bạn, và cháu ở căn phòng đối diện phòng của An, mấy hôm nay không thấy cô ấy, cháu muốn hỏi thăm.
........
Tôi cứ đi, đi theo quán tính về một nơi nào đó, rất gấn đây thôi. Tôi bước, lời bà chủ vẫn ong ong bên tai. Cái tiếng nói nhỏ xíu khi kể cho tôi nghe, về em, Hạnh An mà tôi chưa bao giờ biết.
Tôi biết những điều biến em trở thành bí ẩn, nhưng, có chắc tôi còn muốn nghe.
Hạnh An, em đã...

Những tháng năm qua, em ngồi và viết một quyển tiểu thuyết.
Em viếi câu chuyện về một cô gái, vật vờ giữa lằn ranh sống và chết suốt 4 năm dài. Chỉ để hoàn thành một tâm nguyện. 16 tuổi, một tai nạn ô tô giết chết cha, mẹ và đứa em trai mới 7 tuổi, chỉ mình cô sống. Chỉ mình cô phải đối mặt với nỗi cô đơn tuyệt vọng. Chỉ mình cô còn ở lại để chống chịu với những giấc mộng dài, mà ở đó, cô phải chứng kiến lại cái chết của cha mẹ. 4 năm ròng, không đêm nào cô không phải thấy những người thương yêu của cô rời xa cô. Mưa rơi, máu chảy, tiếng gào thét và mùi tanh của máu... Cô vẫn sống, nhưng thần kinh bị ảnh hưởng. Cô không bao giờ có thể nói được nữa... Cô gái sống cùng chị, một người thường xuyên thay đổi chổ ở vì tính chất công việc. Cô có nhiều góc khuất để lặng lẽ ngồi từ 6h sáng đến 6h tối, để thầm lặng cảm nhận nỗi sợ hãi, sự cô đơn vô hình. Cho đến một ngày, chị em cô thuê được một căn gác nhỏ. Nơi đó có một góc ban công, có những cánh máy bay và có một chàng trai. Một chàng trai mất niềm tin vào cuộc sống, một họa sĩ trẻ mất cảm hứng. Và, cô gái chợt cảm nhận thấy một cái gì ấm áp len lỏi vào tim, nhưng cô không đủ can đảm đi chệch khỏi con đường đã vạch ra từ 4 năm trước. Con đường kia quá hẹp, quá nhỏ cho cô. Mà ngọn đèn duy nhất để cô bước, nó xa quá, lập lòe quá... Cô sẽ chết, trước sinh nhật thứ 20 của mình một ngày, bằng một con dao bén ngót. Cô sẽ chết. Và cô đã chết. Một nhát dao cứa vào tay, một dòng máu chảy dài, một nỗi đau... và cô đã chết. Quyển tiểu thuyết kết thúc bằng một câu: “em chỉ xin làm một hơi thở, rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng cần thiết. Em sẽ thầm lặng như thế, không cần anh biết không cần anh nhớ về, chỉ cần một lần, được là hơi thở.”
Cô là...
Tôi đóng quyển tiểu thuyết viết bằng nét chữ nhỏ, mảnh và màu mực trầm. Em đã nhờ bà chủ căn nhà gửi nó cho tôi, như một món quà cuối cùng.
Tôi nhìn sang phía ban công bên kia, chỉ duy một chiếc ghế. Em vẫn thường ngồi đó, cũng một mình, cũng trơ trọi.
Khóe môi tôi chợt mặn. Tôi đã mang về một ít vị biển chăng... Sao lại chát thế này.
Em, ngày ấy, chỉ cách tôi 2m mà tôi chưa bao giờ dám bước qua, dám tìm hiểu. Em, khi đã cách tôi một đỗi rất xa, 2 thế giới, thì tôi mới nhỏ một giọt nước mắt vì em.
Tôi đã quá vô tâm..
Cơn mưa rào vội đến, đó thường là lý do cho những buổi trò chuyện ngắt quãng giữa tôi và em. Giờ đây, liệu mưa tạnh, tôi có nhận được một cánh máy bay nào.
Món quà tôi dành cho em, món quà mà vì nó, tôi rời bỏ em, ở trên bàn. Tôi gấp nó thành những chiếc máy bay và phóng sang bên kia.
Quà của anh dành cho em.
Tôi viết lên đấy lời xin lỗi, xin lỗi vì đã chọn cách rời xa...
Tôi vẽ trên đấy những vòng tròn, lẩn quẩn.
Giọt nước mắt rơi xuống trang giấy trắng đặt bên bàn.
Tôi ngồi xuống, cầm cọ. Ánh mắt lạc về phía ban công bên kia, vẫn ghế, vẫn bàn, vẫn trơ trọi
Và....
Tôi vẽ em, vô thức vẽ em. Ánh mắt ấy, gương mặt ấy hiện lên trên trang giấy, u buồn, sầu não...
Tôi vẽ em, vô thức vẽ em. Trên trang giấy có giọt nước mắt của tôi, em hiện lên. Đúng cái thần thái ấy.
Tôi vẽ em, vô thức vẽ em. Trong muôn lần vẽ em mà không thành, hôm nay, khi em đã xa tôi hàng tỷ năm ánh sáng, tôi mới thực sự vẽ em. Thực sự nắm bắt được...
Bức tranh hoàn thành, cô gái hằng ngày ngồi bên kia, bây giờ như in vào bức vẽ của tôi.
Tôi ghi một dòng trên bên góc phải. “Cô gái đến để cho tôi cảm hứng của tình yêu... Tôi gọi em là thiên sứ của trời”

Tin mới cập nhật

Blogger Gadgets